(TKPN) Chương 265

Chương 265: Về Mai gia

Phong Tĩnh Đằng híp mắt, trong mắt chợt lóe tia sáng nguy hiểm: “Em nhìn cơ bụng hắn ta rồi liếm môi hử?”

Mai Truyền Kỳ lập tức phủ nhận: “Không có! Làm sao tôi lại có thể làm động tác như thế với một nam nhân xa lạ được, chẳng qua là tò mò hỏi một chút mà thôi.”

Vừa nãy trong phòng theo dõi thấy vẻ quyết tâm của Phong Tĩnh Đằng cho Sousan một cước, cậu liền cảm thấy đau ‘bi’, nếu Phong Tĩnh Đằng muốn dùng quyết tâm này đặt lên người mình, chắc chắn cậu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, cho nên, tuyệt đối không thể thừa nhận có chuyện này được.

Cậu nhanh chóng dời đề tài: “Trước đó hắn tiếp thu sự khiêu chiến của tôi, nếu như tôi đột nhiên đổi ý cùng hắn khiêu chiến, sẽ như thế nào?”

“Liền bị binh lính Silefan xem thường, nếu việc em khiêu chiến mà hắn từ chối bị người khác biết được, cũng sẽ bị xem thường.”

“Nói cách khác tôi nhất định phải chiến đấu một lần với hắn?”

Phong Tĩnh Đằng hôn trán cậu: “Ừ, hơn nữa còn phải toàn lực ứng phó, nếu em nhường hắn, hắn sẽ cảm thấy em không xem hắn là đối thủ, coi thường năng lực hắn nên mới hạ thủ lưu tình.”

“Thời điểm khiêu chiến, là đánh tay không hay so tài cái gì?”

“Cái này anh cũng không rõ lắm, hẳn là mặc cho đối phương lựa chọn.”

Mai Truyền Kỳ thở dài: “Sớm biết thế thì tôi không bĩu môi rồi, làm ra nhiều chuyện như vậy, đúng rồi, những nô lệ được cứu ra không phải có người của tinh cầu chúng ta sao? Lần này trở lại, thân phận quân nhân của tôi sẽ bị truyền đi.”

“Em đừng lo, anh đã an bài xong rồi, còn bảo người của tinh cầu khác không đượctiết lộ thân phận của em, còn tinh cầu chúng ta thì càng không cần lo lắng, hiện tại bọn họ còn không biết em là quân nhân, chỉ nghĩ em cũng giống bọn họ bị bắt tới, sau khi trở về, em hãy dùng thân phận người bị hại về nhà đi, chờ qua mấy ngày nữa, đợi tiếng gió qua đi em lại về quân đội.”

“Được.” Mai Truyền Kỳ cảm thấy có núi dựa trong quân đội thật thuận tiện, lại có thể về nhà thăm con, cao hứng đứng dậy hôn một cái lên môi Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng khẽ cười, trong mắt tỏa nhiệt, khoát tay lên eo rồi dần đi xuống tìm kiếm, hôn một cái lên vành tai, ách thanh nỉ non: “Thân ái, chúng ta làm tiếp một lần.”

Đột nhiên vươn mình một cái, liền đặt người dưới thân, sắc xuân trong phòng liền lan ra rất nhanh.

—————————————————

Sáng hôm sau, Phong Tĩnh Đằng thay bạn lữ mình đáp ứng chuyện khiêu chiến.

Bất quá, vì đang trên phi thuyền, muốn tiến hành khiêu chiến những hạng mục khó là chuyện không thể, cho nên, chỉ có thể đợi thượng tá Meredith đến Diroya tinh cầu hoặc là chờ Mai Truyền Kỳ đến Silefan tinh cầu mới có thể khiêu chiến. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thượng tá Meredith đồng ý chuyện này, chờ ngày sau có cơ hội tỷ thí một phen cũng không muộn.

Sau đó, sĩ quan cao cấp của bảy tinh cầu liền thảo luận chuyện phân phối mỏ năng lượng thạch trên Ras tinh cầu, tiếp theo, sắp xếp người bảo vệ nơi này, chờ bọn họ quay về tinh cầu mình rồi lại tìm người đến đào năng lượng thạch.

Sự tình an bài thỏa đáng, lại dùng năm ngày, áp tải bọn người Kiều Lạc đến ngục giam tinh tế.

Nhân số đám người này tương đối nhiều, mỗi phi thuyền phụ trách từ ba đến năm tiểu đầu mục cùng năm đến sáu ngàn thủ hạ, trong đó Sousan, Kiều Lạc, Chi Sá bị giam tại phi thuyền Diroya tinh cầu.

Thời điểm áp tải bọn hắn, các binh sĩ trong phi thuyền xếp thành hai hàng đứng ở cửa, từ một đường đi tới phi thuyền, bầu không khí vô cùng trang nghiêm, đám phạm nhân cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Thế nhưng, lúc bị áp giải ra ngoài, vừa nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, bọn hắn nhất thời náo loạn lên.

“Mai — Truyền — Kỳ!” Chi Sá là người đầu tiên phát hiện Mai Truyền Kỳ đứng trong đội ngũ binh lính, hai mắt nổi giận, cắn răng quát.

Binh lính bên cạnh nhanh chóng đè hắn lại, không cho nhúc nhích nửa phần.

Sousan cùng Kiều Lạc nghe tiếng gào thét, nhanh chóng ngẩng đầu, nháy mắt vừa nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, ánh mắt nổi lên tơ máu, đặt biệt là Sousan, quả thực giống như phát điên xông tới Mai Truyền Kỳ.

“Mai Truyền Kỳ, mày chờ lão tử đó, lão tử sẽ cho mày trả giá thật lớn.” Sousan nổi gân cổ giận dữ hét: “Lão tử để vật bên dưới mày tồn tại thêm vài năm, mày… a a…”

Binh lính vội che miệng gã.

Kiều Lạc không nhúc nhích, bất quá, giống như đang nhìn người chết, âm trầm nhìn Mai Truyền Kỳ.

Ngày đó, Nộ Chuy lái cơ giáp đi truy sát Mai Truyền Kỳ, vốn đã trốn tránh binh lính truy kích, có cơ hội trở lại phi thuyền, nhưng không biết từ nơi nào nhô ra một chiếc cơ giáp màu đen công kích Nộ Chuy mãnh liệt.

Năng lực người điều động cơ giáp màu đen vô cùng cường đại, Nộ Chuy càng không phải đối thủ của người đó, bị đánh liên tục bại lui, thế nhưng Nộ Chuy không phải người chịu thua, một hai phải phân thắng bại, cuối cùng, Nộ Chuy chết dưới làn đạn oanh tạc của cơ giáp màu đen.

Phi thuyền bọn hắn cũng bị quân đội Diroya đuổi tận cùng không buông, hơn nữa còn liên thủ với quân đội của những tinh cầu khác giáp công đuổi bắt, toàn bộ bọn hắn đều bị bắt lại.

Kiều Lạc nghĩ tới đây, căm giận cắn răng, ngày đó nếu không phải Mai Truyền Kỳ, bọn hắn đã sớm thuận lợi trốn đi.

Cũng do hắn một lòng nhất thời vì muốn báo thù cho huynh đệ, nhưng không ngờ rằng quân đội lại đến nhanh như thế.

Binh lính ấn chặt Chi Sá cùng Sousan, đè bọn hắn đi xuống phi thuyền.

Đám thủ hạ phía sau, cũng lạnh lùng nhìn Mai Truyền Kỳ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ quay về phòng mình, hai tên lão binh lập tức trêu chọc cậu: “Mai Truyền Kỳ, lần này cậu nổi tiếng rồi.”

“Sao tôi nổi tiếng được?”

“Sĩ quan và binh lính của sáu tinh cầu kia đều biết cậu, lần này trở về, cậu và Ô Lãng hẳn có thể lên cấp thiếu úy, chúc mừng cậu trước.”

Trong mắt hai lão binh tràn đầy ước ao, bọn họ lên chức sĩ quan lục cấp trước Mai Truyền Kỳ, thế nhưng, người thăng chức sau bọn họ lại thăng lên thiếu úy nhanh hơn bọn họ, không ước ao mới lạ, thậm chí có chút đố kỵ nho nhỏ.

Nhưng ước ao đố kỵ đồng thời cũng vô cùng bội phục, vì năng lực và thực lực Mai Truyền Kỳ cũng không phải bọn họ có thể so được.

Mai Truyền Kỳ nhìn ra được lúc bọn họ nhắc đến thăng cấp thiếu úy, trên mặt có chút không được tự nhiên, ý cười cũng có vẻ giả tạo, liền biết trong lòng bọn họ đối với chuyện cậu thăng chức nhanh quá sinh ra một tia không thoải mái.

Cậu giả vờ không nghe thấy, chỉ cười hỏi: “Sĩ quan cùng binh lính của sáu tinh cầu kia sao lại biết tôi?”

Chút đố kỵ nho nhỏ trong lòng hai lão binh này liền bị câu hỏi của cậu đánh tan, cười nói: “Hình ảnh cậu điều động trọng hình cơ giáp chạy trốn bị thu hình lại rồi phát ra, nên mọi người đều thấy được, rất nhiều binh lính của tinh cầu khác còn hỏi cậu là ai đấy.”

Lúc này, Ô Lãng về phòng: “Mấy người đang nói gì vậy?”

“Tùy tiện tâm sự.”

Ô Lãng cũng không hỏi nhiều, đưa bọn họ một phần báo cáo trống: “Lúc nãy tôi vừa gặp Nghiêm thượng tá, ngài bảo toàn bộ binh lính phải viết một phần báo cáo, nghe đâu sĩ quan lục cấp rất có thể sẽ lên cấp thiếu úy.”

Hai mắt của lão binh sáng lên: “Thật sự?”

“Tôi chỉ nghe Nghiêm thượng tá nói thế, mặc kệ thật hay giả, chỉ cần báo cáo đúng sự thật, sau khi về đến Diroya tinh cầu phải nộp lên.”

Hai tên lão binh nhanh chóng viết.

Ô Lãng hướng Mai Truyền Kỳ nháy mắt một cái.

Mai Truyền Kỳ buồn cười lắc đầu, nhất định Ô Lãng nghe được lão binh chúc mừng mình lên cấp thượng úy, cho nên mới dùng Nghiêm thượng tá để an ủi hai người này, nhưng kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Bất quá, Ô Lãng sẽ không bịa chuyện như vậy, hẳn là căn cứ công lao của hai lão binh, suy đoán với nhiệm vụ lần này, có cơ hội rất lớn được tăng lên cấp thiếu úy, cho nên mới nói như thế.

Mai Truyền Kỳ thấy mọi người nghiêm túc viết báo cáo, cũng leo lên giường, đem mọi chuyện xảy ra trong nửa tháng đều viết ra.

——

Mười ngày sau, đội Ẩn Ảnh về tới Diroya tinh cầu, đầu tiên là đưa người tới A thành.

Trước khi đến A thành, Mai Truyền Kỳ đổi thường phục đến phòng Thượng Quan công tử, vào thẳng vấn đề nó nói: “Hy vọng Thượng Quan thiếu gia sau khi trở về, đừng để lộ thân phận binh lính của tôi.”

Thượng Quan công tử nở nụ cười ưu nhã: “Lẽ nào cậu không muốn người Diroya biết chuyện cậu cứu người hay sao?”

Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Không muốn, nếu bị người khác biết chuyện này, tôi không thể tiếp tục ở trong quân đội nữa.”

“Cậu muốn ở trong quân đội sao? Thích làm quân nhân đến vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Thượng Quan công tử thu lại nụ cười: “Mong cậu trả lời tôi một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Thời điểm trùng tộc tấn công, cậu không chạy trốn đúng không?” Thượng Quan công tử không chờ Mai Truyền Kỳ trả lời, liền tự nói tiếp: “Tôi biết hỏi vấn đề này thật ra dư thừa, thế nhưng, tôi không nhịn được nghĩ muốn hỏi cậu. Nói như thế, sau khi trải qua chuyện này, cậu làm tôi cảm thấy vô cùng kính phục, ít nhất cậu không chịu từ bỏ sau khi bị oan, từ bỏ làm một quân nhân, nếu không, đó chính là một tổn thất rất lớn của Diroya.”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Thượng Quan thiếu gia xem trọng tôi rồi.”

“Kỳ thực cậu không đến tìm tôi cũng sẽ giúp cậu bảo mật, trước tiên không nói chuyện cậu giúp tôi trong khoáng động, liền lấy cậu làm bạn lữ Phong đại tá mà nói, trước khi cậu tới, anh ta cũng đã đến tìm tôi, bảo tôi không nên đem chuyện cậu là một quân nhân nói ra.”

Mai Truyền Kỳ không kinh ngạc chút nào, cậu biết Phong Tĩnh Đằng sẽ an bài thỏa đáng, nhưng cậu cảm thấy tự mình đến một chuyến sẽ tốt hơn.

“Mai Truyền Kỳ, cảm ơn cậu đã cứu tôi ra khỏi nơi đó, đáng tiếc sau khi rời khỏi phi thuyền, chúng ta lại như là người xa lạ, bất quá, tôi hy vọng nếu cậu gặp phải khó khăn thì có thể tới tìm tôi, cho dù tôi không giúp được gì, nhưng ít nhất phụ thân tôi cũng là một Tổng Chính Thủ, đúng không?”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Tôi hiểu rồi.”

Phi thuyền trở lại A thành, Thượng Quan công tử được người của Tổng Chính Thủ đón đi, Mai Truyền Kỳ cùng những nô lệ khác quay về nhà, cậu về Mai gia.

Hôm nay là chủ nhật, Mai Truyền Kỳ trực tiếp đến biệt thự lão tổ tông tìm nhi tử.

Vừa vào đại sảnh, An Tư đang ngồi trên ghế bỗng nhảy lên, lắp bắp nói: “Truyền… Truyền Kỳ, con… sao đột nhiên con lại trở về?”

“An thúc, con đã trở về, Nguy Nguy đâu? Có phải là ở trên lầu không?” Mai Truyền Kỳ một lòng nhớ thương con trai, không có chú ý tới An Tư dị thường. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hai tay An Tư khẩn trương nắm chặt vào nhau: “Nguy… Nguy Nguy đang luyện tập trong phòng xạ kích.”

Mai Truyền Kỳ không kịp chờ muốn gặp nhi tử, xoay người chạy đến phòng xạ kích.

Ánh mắt An Tư có chút thất lạc, đồng thời thở nhẹ nhõm một hơi, lập tức cầm thông tấn khí liên lạc với Mai Phi Trần: “Phi Trần, Truyền… Truyền Kỳ đã trở lại.”

Giọng nói tràn đầy kích động: “Em… Em không biết nói gì với nó, ừ, anh nhanh trở về đi.”

——————————————————————————————————

Mai Truyền Kỳ đến xạ kích phòng, liền thấy một đám đệ tử Mai gia đang chờ kiểm tra mỗi năm một lần.

Mọi người thấy Mai Truyền Kỳ đến, cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền dời mắt.

Bởi vì có quá nhiều phòng xạ kích, Mai Truyền Kỳ đành đi tìm từng phòng một, đến phòng cuối cùng thì thấy có rất nhiều người tụ tập, nhìn vào bên trong thấy ồn ồn ào ào đang thảo luận chuyện gì đó.

Bình luận về bài viết này