(TKPN) Chương 273

Chương 273: Cổ gia

Giản Dực kiểm nghiệm ra kết quả là chuyện hai giờ sau, trong lúc đó, Phong Tĩnh Đằng mang theo Mai Truyền Kỳ về phòng phiên vân phúc vũ, sau đó rửa sạch thân thể, tinh thần sảng khoái rời khỏi phòng.

Hai người xuống lầu liền thấy Giản Dực ngồi trên ghế ngẩn người, cũng không biết đang nghĩ gì, lúc bọn họ xuống lầu cũng không chú ý.

Mai Truyền Kỳ nhỏ giọng hỏi: “Trước đó tại sao anh lại không cho tôi hỏi Dực vậy?”

“Rõ ràng cậu ta đang trong tình trạng khó khăn, có vài việc cần suy nghĩ kỹ, hơn nữa, với tình hình hiện tại, bất luận em nói gì cậu ta cũng nghe không lọt. Chờ qua hai ngày nữa tâm tình tốt hơn, em hãy tìm cậu ta tâm sự, vạch ra một con đường, nhất định có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia.”

“Anh nói lúc đó tôi nên khuyên bọn họ ở cùng nhau, hay là khuyên bọn họ nhanh chóng tách ra?”

“Nếu như lúc ban đầu, anh cảm thấy nên khuyên bọn họ tách xa nhau thì tốt hơn, nhưng với tình huống hiện tại, anh cho là chỉ cần hai người bọn họ cảm thấy vui vẻ là được. Đổi lại, nếu như anh là thú nhân, em sẽ làm thế nào?”

Mai Truyền Kỳ được Phong Tĩnh Đằng chỉ điểm liền thông: “Tôi biết nên làm thế nào rồi.”

Xem ra những điều lần trước cậu nói, đã làm bạn tốt mình không vui.

Hai người ngồi đối diện Giản Dực, Mai Truyền Kỳ hỏi: “Dực, kết quả kiểm nghiệm thế nào?”

Giản Dực lấy lại tinh thần: “Trong thân thể Lý Binh đúng là bị cấy gien thú nhân, nếu như không phải đã xem qua tư liệu mà mấy người trộm trong phòng Ti Kiếm Đường, chỉ sợ tôi cũng không biết đây là loại gien nào.”

Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Gien thú nhân có phải khiến cơ thể Lý Binh không khỏe hay không?”

“Đúng thế, thân thể Lý Binh căn bản không hấp thu được loại gien mạnh mẽ như vậy, nếu còn tiếp tục, sẽ làm máu trong cơ thể nổ tung.”

“Có thể loại bỏ gien thú nhân trong cơ thể hắn không?”

Giản Dực lắc đầu: “Một phần nhỏ gien đã dung hợp, nên mới khiến nội tạng của hắn trở nên cường kiện như vậy, nếu muốn diệt đi, nhiều nhất cũng có chỉ thể diệt các gien chưa dung hợp, việc này chỉ kéo dài thêm mấy năm sinh mệnh mà thôi.”

“Dực, cậu có biện pháp nào ngăn cản gien thú nhân không dung hợp không, chỉ cần Lý Binh không lập tức chết đi là được.”

Giản Dực do dự: “Tôi chưa từng làm nghiên cứu này, e là cần một ít thời gian để nghiên cứu.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Không biết cậu có thời gian nghiên cứu dược tề này hay không, nếu có, tốt nhất là nghiên cứu tại Mai gia.”

Mai Truyền Kỳ hỏi: “Anh lo là Dực nghiên cứu tại phòng SDP, sẽ bị Ti Kiếm Đường âm thầm giở trò?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng không phủ nhận: “Anh không rõ làm sao Lý Binh có thể trốn ra được, không thể loại trừ bọn họ cố ý thả hắn chạy tới chỗ chúng ta, nói chung, cẩn thận thì tốt hơn.”

Giản Dực đồng ý lời anh: “Chỉ cần tôi không có công tác, sẽ đến đây nghiên cứu dược tề.”

Mai Truyền Kỳ nói: “Trên người Lý Binh chắc có người đặt máy nghe lén, lúc nghiên cứu, nếu có chuyện quan trọng gì thì đừng nhắc trước mặt Lý Binh.”

Giản Dực nhíu mày: “Tại sao hai người không lấy máy nghe lén trên người hắn xuống?”

Mai Truyền Kỳ giải thích: “Chúng ta giả vờ như không biết chuyện này, nói không chừng sau này có tin tức giả, muốn thông qua Lý Binh tiết lộ cho những người đó nghe.”

Phong Tĩnh Đằng cười xoa xoa tóc cậu: “Thời gian không còn sớm, Dực cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi.”

Giản Dực do dự một chút, gật đầu.

Mai Truyền Kỳ bảo quản gia an bài phòng cho Giản Dực, cùng Phong Tĩnh Đằng trở về phòng.

Hiện tại mới vừa vào tháng tám, chính là lúc trường học được nghỉ hè, hai người sáng sớm không cần đưa hài tử đi học, liền ngủ một mạch đến sáng.

Bởi vì Mai Chấn Đông, Mai Chính Quân, Mai Hạo Thần đều ở quân đội, Bạch Quả phải quản lý một công ty lớn, thường xuyên đều ở công ty, lúc ăn sáng, cũng chỉ có Phong Tĩnh Đằng, Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm cùng Giản Dực bốn người.

Sau khi ăn xong, Mai Nguy Hiểm muốn đến chỗ lão tổ tông huấn luyện, Giản Dực không có công tác, liền trực tiếp đến phòng y tế nghiên cứu, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng chọn lựa lễ vật.

Đến ba giờ chiều, hai phu phu liền dẫn hài tử đến Cổ gia.

“Trước khi đến Cổ gia, anh có một số việc muốn nói với em.” Phong Tĩnh Đằng vừa lái xe vừa nói.

Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”

“Trước đây anh không đề cập với em chuyện Cổ gia, nguyên nhân chủ yếu là vì cữu bá không nói cho anh biết. Còn có, khi anh lên thiếu tướng mới công bố quan hệ giữa anh và cữu bá, cũng có một nguyên nhân rất lớn ở chỗ này, lần trước tại Mai gia, gia gia và lão tổ tông nói cữu bá không thích anh dựa vào thân phận đại tướng của ông ấy nắm giữ chức vụ trong quân đội, cũng không hẳn là như vậy.”

Mai Truyền Kỳ im lặng, lẳng lặng chờ đợi câu sau của anh.

“Cữu bá đối với chuyện Phong gia gián tiếp hại chết ba anh, vẫn luôn canh cánh trong lòng, cố ý muốn anh nhận tổ quy tông, còn đem bài vị của ba anh danh chính ngôn thuận tiến vào từ đường Phong gia để biểu thị phản đối. Cho nên, ông không muốn Phong gia vì ông là đại tướng mà thừa nhận anh, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.”

Mai Truyền Kỳ cảm thấy được Phong Tĩnh Đằng rất không dễ dàng, đặc biệt từ người lính quèn lên cấp thiếu tướng, không biết đã ngậm bao nhiêu cây đắng.

“Cữu bá nhìn anh dựa vào cố gắng lên được chức vị thiếu tướng, trong lòng nhất định vô cùng cao hứng.”

“Sai.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ ngẩn người: “Sai? Lẽ nào ông ấy không vui khi anh lên chức tướng?”

Phong Tĩnh Đằng cười sửa lại: “Em nên nói là cữu bá chúng ta, chứ không phải là cữu bá của anh.”

Mai Truyền Kỳ trừng lại: “Cái này mà cũng tính toán nữa sao, hiện tại không biết ông ấy có còn thích tôi hay không.”

“Em đừng lo, ông ấy nhất định sẽ thích em, huống hồ chúng ta đã đăng ký kết hôn, ngay cả hài tử cũng đã có, chẳng lẽ ông ấy có thể buộc chúng ta ly hôn? Em nhìn con trai chúng ta dũng cảm hơn em nhiều, chuẩn bị gặp Cữu bá công, còn có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy.”

Mai Truyền Kỳ cúi đầu nhìn lại, nhi tử nằm trong lòng mình ngủ đặc biệt say.

Khóe miệng giật một cái: “Cũng thật là bình tĩnh đấy.”

Điều này khiến cậu rất muốn học con mình hôm qua che mũi không cho thở để gọi dậy.

Bất quá, cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cậu sao nỡ làm thế.

Đứa nhỏ huấn luyện hơn nửa ngày, nhất định là rất mệt, để cho hài tử nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tinh thần cho tốt để gặp Cữu bá công.

Cổ gia chỉ là một tiểu thế gia, so với quân nhân thế gia như Mai gia mà nói, Cổ gia tại Diroya tinh cầu căn bản không có chỗ xếp hạng, nếu không phải hiện tại Cổ Uyên ngồi trên vị trí đại tướng, không ai để Cổ gia vào mắt.

Bất quá, Mai Truyền Kỳ rất có hảo cảm với Cổ gia, còn chưa kịp nhìn thấy người nào, liền bị tòa nhà mang phong cách cổ xưa cùng sân vườn thoải mái hấp dẫn tầm mắt, trong phút chốc, cậu cảm giác mình như trở lại vạn năm cổ đại về trước.

“Có phải là chỉ cần nhìn chúng nó, liền cảm thấy rất thoải mái không?” Phong Tĩnh Đằng cười hỏi.

“Ừm.” Mai Truyền Kỳ đánh thức đứa nhỏ trong ngực: “Nguy Nguy, dậy thôi.”

Mai Nguy Hiểm chậm rãi mở mắt, mệt mỏi làm nũng cà cà trong ngực baba, chọc Mai Truyền Kỳ không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ kia.

Cậu rút một tấm khăn ướt, lau mặt đứa nhỏ, sau khi xuống xe, dẫn hài tử cùng lễ vật theo Phong Tĩnh Đằng vào đại sảnh.

Quản gia vừa thấy Phong Tĩnh Đằng, trên mặt lập tức nở nụ cười hòa ái gần gũi: “Phong thiếu gia, ngài trở lại rồi, đại tướng vẫn luôn nghĩ đến ngài đấy.”

Hắn nhìn Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm bên cạnh, cười càng sâu hơn: “Hai vị này chính là bạn lữ Phong thiếu gia Mai thiếu gia cùng tiểu thiếu gia đi?”

“Đúng thế.” Phong Tĩnh Đằng giới thiệu: “Truyền Kỳ, Lưu thúc là quản gia nơi này, em gọi Lưu thúc là được.”

Mai Truyền Kỳ hướng Lưu thúc vấn an: “Lưu thúc, hảo.”

Mai Nguy Hiểm cũng cùng chào hỏi: “Lưu bá bá hảo.”

Quản gia đối Mai Truyền Kỳ cùng Mai Nguy Hiểm vô cùng vừa lòng. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hắn cho là Đại thiếu gia từ đại thế gia ra đều là cao nhân nhất đẳng, không để hạ nhân vào mắt, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Phong Tĩnh Đằng đem lễ vật đưa cho Lưu thúc: “Cữu bá đâu?”

“Đại tướng trong thư phòng, ngài nói nếu mọi người tới, liền đến từ thư phòng tìm ngài.”

Phong Tĩnh Đằng gật đầu, mang theo Mai Truyền Kỳ trực tiếp lên lầu hai.

Mai Truyền Kỳ lặng lẽ đánh giá bố trí phòng khách, vô cùng tao nhã thanh tĩnh, chỉ có hai hạ nhân đang dọn vệ sinh.

Đến lầu hai, hơn hai mươi lính canh giữ ở cửa thư phòng, thấy Phong Tĩnh Đằng tới, lập tức dò hỏi thân phận, rồi vào trong báo cáo Cổ Uyên, được phê chuẩn mới cho Phong Tĩnh Đằng bọn họ đi vào.

“Mọi người có thể đi vào.” Binh lính canh cửa nói.

Mai Truyền Kỳ hít sâu một cái, Phong Tĩnh Đằng ra hiệu cậu không cần lo lắng, kéo nhi tử vào phòng.

Cổ Uyên an vị trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn văn kiện, nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng bọn họ tiến vào, đứng dậy cười: “Tiểu tử thúi này, rốt cuộc cũng chịu về.”

Bình luận về bài viết này