(TKPN) Chương 297

Chương 297: Nam nhân tôi thật thông minh

Mai Truyền Kỳ nhìn bộ dạng các sĩ quan cấp úy nghiến răng nghiến lợi mang phụ trọng chạy đi, rốt cuộc cảm nhận được loại thú vị ác này của Ô Lãng, có thể hung hăng trừng phạt đám sĩ quan cấp uý, trong lòng liền vui vẻ.

Đến trưa, những sĩ quan cấp uý này không đạt tới yêu cầu của cậu, chỉ có thể tiếp tục luyện tập xạ kích, không được về ký túc xá ăn cơm nghỉ ngơi.

Mai Truyền Kỳ giao bọn họ khóa trình huấn luyện tiếp theo, rồi lái xe rời đi, về Đông đại ký túc xá cùng Ô Lãng đến nhà ăn ăn cơm.

“Cảm giác huấn luyện ở Nam đại ký túc xá thế nào?” Ô Lãng bưng cơm ngồi xuống liền lập tức hỏi.

Mai Truyền Kỳ cười nhạo: “Trong lòng cậu chẳng phải cũng biết rõ phản ứng của bọn họ khi nhìn thấy tôi rồi gì.”

Ô Lãng nhếch miệng: “Vậy cậu làm sao chinh phục được bọn họ?”

“Đương nhiên là không khách khí với bọn họ rồi, người không nghe lời toàn bộ đều bị phạt.” Mai Truyền Kỳ híp mắt một cái: “Vừa mới bắt đầu bọn họ không xem tôi ra gì, chắc có lẽ cho rằng tôi cũng giống như những huấn luyện viên khác, chỉ mạnh miệng nói thôi chứ không dám làm gì, đến lúc tôi thật sự trừng phạt bọn họ, khi đó mới biết lo lắng sợ hãi.”

Nói tới đây, khóe miệng cậu càng cong hơn: “Bọn họ điển hình là ăn mềm sợ cứng, ôn tồn nói chuyện không được, phải dùng thủ đoạn cường ngạnh mới biết chịu thua.”

“Nha, mới chỉ nửa ngày, lại dạy ra tâm đắc đến thế.” Ô Lãng trêu ghẹo cậu.

“Nếu cậu gặp phải tao ngộ giống tôi hôm nay, e rằng tâm đắc của cậu còn nhiều hơn tôi đấy.” Mai Truyền Kỳ nhét cơm vào miệng, chuyển đề tài câu chuyện: “Gần đây có tin tức gì về trùng tộc không?”

“Không có, bất quá, có nhắc tới tăng mạnh phòng ngự tinh cầu. Sao cậu lại đột nhiên hỏi cái này, sẽ không phải là lo lắng trùng tộc lại tới tấn công tinh cầu chúng ta?”

Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại hắn: “Lẽ nào cậu không lo?”

Ô Lãng nhướng mày: “Đương nhiên lo rồi, thế nhưng có lo cũng vô dụng, chỉ có thể yên tâm hưởng thụ mỗi ngày.”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Cậu ngược lại nghĩ thoáng thật.”

Ô Lãng cười cười.

Hai người sau khi ăn cơm xong, Mai Truyền Kỳ trực tiếp đến văn phòng tìm Phong Tĩnh Đằng, nói về chuyện Dương Thường Chính trung tướng đứng đằng sau bốn người Hà Quân.

Mặc dù cậu xuất thân từ quân nhân thế gia, thế nhưng, không thể mỗi sĩ quan cấp tướng đều có thể gặp được, cho nên cậu không quen biết vị Dương Thường Chính trung tướng này.

Phong Tĩnh Đằng nghe cái tên Dương Thường Chính, nhíu mày lại: “Em nói Dương Thường Chính trung tướng là lãnh đạo Nam Tây Bắc ba đại ký túc xá.”  (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ hỏi: “Anh nói xem Dương Thường Chính trung tướng này có phải là Vệ Long không?”

Phong Tĩnh Đằng đem ảnh chụp Dương Thường Chính từ trong máy tính ra: “Em xem hắn không giống như Vệ Long mà em nói.”

Người trong ảnh ước chừng một trăm tuổi, mái tóc đen được chải chỉnh tề ra sau, lộ ra ngũ quan đoan chính, mắt tam giác, mũi khoan, miệng dày, bộ dạng vô cùng phổ thông, không có chỗ nào tương tự với Vệ Long.

Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Không giống, chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai, hắn không ở trong quân đội?”

Phong Tĩnh Đằng nheo mắt suy nghĩ, tiếp tục tìm ra một tấm hình: “Em nhìn thử tấm này một chút xem.”

Bên trong ảnh chụp là thời điểm hoạt động trong quân đội, có năm người đứng trên đài đang đọc diễn văn.

Mai Truyền Kỳ rất nhanh liền nhận ra người đứng giữa là Dương Thường Chính.

Dương Thường Chính trong tấm này có chút khác với tấm trước, mái tóc húi cua, làm cả người thoạt nhìn có tinh thần rất nhiều, tuy đôi mắt cũng là mắt tam giác, thế nhưng, vừa nhìn sẽ phát hiện có chút bất đồng.

Về phần bất đồng, Mai Truyền Kỳ không nói ra được, mà nhìn toàn thể, khí chất người này cùng Dương Thường Chính có chút khác nhau, cảm giác nhiều hơn một phần ác liệt.

Phong Tĩnh Đằng chỉ vào ảnh chụp nói ra suy nghĩ của mình: “Tấm thứ nhất chụp vào năm năm trước, tấm thứ hai là lúc ăn Tết năm ngoái, tướng mạo đều không khác mấy, nhưng khí chất cùng hình thể tựa hồ có chút biến hóa rất nhỏ, đúng rồi, sau đại chiến trùng tộc, Dương trung tướng từng ở bệnh viện hơn nửa năm, nghe đâu bị trọng thương khi chiến đấu với trùng tộc.”

Mai Truyền Kỳ nhìn chằm chằm ảnh chụp nói: “Bây giờ tôi cảm thấy Dương trung tướng này chính là Vệ Long thiếu tá, tuy không chỉnh sửa hết khuôn mặt giống Thi Tinh Hào nhưng vẫn còn có thể thông qua đôi mắt mà nhận ra được, bất quá khí chất cùng ánh mắt người này lại rất giống Vệ Long thiếu tá.”

“Tiếp theo em định làm gì?”

“Đương nhiên tìm cách kiểm nghiệm gien của Dương Thường Chính trung tướng cùng Vệ Long thiếu tá có phải cùng một người hay không, tìm người giám thị hắn.”

Phong Tĩnh Đằng lắc đầu: “Muốn kiểm nghiệm hai người bọn họ có phải cùng một người hay không, e là không dễ. Vệ Long sửa mặt thành Dương Thường Chính trung tướng, chắc chắn sẽ xóa đi toàn bộ mọi thứ trước đây thuộc về Vệ Long, vậy chúng ta đi đâu để tìm được mẫu gien của hắn để kiểm nghiệm, cho dù có thì sao, Vệ Long đã ‘chết’, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, chúng ta làm sao có thể chứng minh những thứ này đều thuộc về Vệ Long ?”

Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Vậy anh nói chúng ta phải làm như thế nào?”

“Anh nghĩ Hà Quân bọn họ cũng giống Lý Binh, hẳn trong tay nhất định có nhược điểm của Vệ Long, cho nên, từ trên người bọn họ rất có thể tìm được chứng cứ đã vu hại em.”

Phong Tĩnh Đằng ho nhẹ một tiếng: “Hơn nữa, lúc nghe em nói nhìn thấy đám người Hà Quân thì anh cũng đã làm như vậy rồi, bất quá, vẫn chưa tìm được thứ gì liên quan đến chứng cứ, cho nên, chỉ có thể để em đi gây xích mích quan hệ giữa bọn họ.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Ý anh là…” Mai Truyền Kỳ như nghĩ thông suốt cái gì, ánh mắt sáng ngời, cúi người hôn lên môi anh: “Nam nhân tôi thật thông minh.”

Phong Tĩnh Đằng lộ ra ý cười: “Một cái hôn làm sao mà đủ? Ít nhất cũng phải…”

“Buổi chiều tôi còn phải huấn luyện, không thể làm chuyện khác được, quyết định vậy đi, bây giờ tôi phải về Nam đại ký túc xá bên kia giám sát việc huấn luyện.” Mai Truyền Kỳ cao hứng rời đi.

Phong Tĩnh Đằng buồn cười nhìn cửa, than thở: “Anh chỉ muốn nói hôn sâu mà thôi, đầu óc em rốt cuộc nghĩ đi đâu thế.”

Anh cầm thông tấn khí gọi cho thuộc hạ: “Giám thị nhất cử nhất động Dương Thường Chính cho tôi, tra một chút trong hai năm này hắn từng tiếp xúc với ai, sau đó, nội trong hai ngày giúp tôi tìm tất cả tư liệu về Lý Binh cùng Thi Tinh Hào từng đi lính trong quân đội, đúng, chính là như vậy.”

Phong Tĩnh Đằng cúp máy, nhìn ảnh chụp trên quan não, nheo mắt lại.

Mai Truyền Kỳ trở lại sân huấn luyện của Nam đại ký túc xá, các sĩ quan cấp uý đang cố gắng huấn luyện xạ kích, nhưng đáng tiếc, không ai có thể đạt đến 85%.

“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ, sau nửa giờ, đến phòng trọng lực phụ trọng chạy mười phút, lúc đi ra, chạy quanh sân hai mươi vòng, sau đó, phụ trọng xà đơn tập nửa giờ, rồi lại tới phòng xạ kích luyện tập, yêu cầu vẫn là 85%, nếu hôm nay không đạt được yêu cầu, ba ngày tiếp theo đều sẽ là huấn luyện như vậy.”

“Báo cáo.” Một người đứng dậy nói.

Mai Truyền Kỳ nhìn hắn: “Nói.”

“Thiếu tá, bây giờ là giờ nghỉ trưa.”

Mai Truyền Kỳ từ tốn nói: “Tôi biết hiện tại là đang nghỉ trưa, cho nên sẽ cho các cậu nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ.”

Người đó còn muốn nói gì, lại bị người khác kéo về.

Mấy trăm tên sĩ quan cấp uý trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.

Mai Truyền Kỳ quay người đi vào phòng vệ sinh tương đối gần phòng xạ kích.

Có người tức giận lên tiếng: “Moé nó, tên Mai Truyền Kỳ này quả thật muốn hại chết chúng ta mà.”

“Cơm không cho ăn thì thôi, còn hạn chế chúng ta nghỉ ngơi nữa.”

“Lão tử đi vào quân đội lâu như vậy, lần đầu tiên phải chịu uất ức như thế, nếu hắn là thiếu tá bình thường, lão tử đã sớm hại chết hắn.”

“Nhưng người ta là Mai gia Đại thiếu gia, hơn nữa, còn là bạn lữ của thiếu tướng Phong gia, còn cữu bá của bạn lữ lại là đại tướng, thân phận này… Không dễ chọc đâu!” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tất cả mọi người không lên tiếng, chỉ có thể nhẫn nhịn nhắm mắt dưỡng thần.

Bốn người Đặng Phi ngồi trong góc, liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Lúc này, Dư Thiên Nghĩa đứng lên.

Thành Kiện Văn bên cạnh nhìn hắn, miễn cưỡng hỏi một câu: “Đi đâu.”

“Đi vệ sinh.” Dư Thiên Nghĩa đi hướng phòng vệ sinh.

Thành Kiện Văn cũng đứng lên, bất quá, hắn đến chỗ bình nước.

Ở đây chỉ có hai mươi bình nước, hơn ba mươi người đang chen chúc vây quanh, đều muốn mượn nước lấp đầy bụng đói.

Thành Kiện Văn uống ba ly nước lớn, mới cảm thấy bụng thư thái rất nhiều.

Sau khi về chỗ, vừa ngồi xuống liền thấy Dư Thiên Nghĩa từ phòng vệ sinh đi ra, chưa quá năm giây, lại có một người rời khỏi phòng vệ sinh.

Thành Kiện Văn nhìn thấy cái người kia là Mai Truyền Kỳ, híp mắt một cái, mất hứng hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nữa giờ trôi qua rất nhanh, mọi người còn chưa nghỉ ngơi tốt, liền bị kêu đến phòng trọng lực chạy bộ, kế tiếp, huấn luyện so với buổi sáng càng nghiêm khắc hơn, muốn đạt tỷ lệ trên 85% lại càng không thể.

Thật vất vả mới kết thúc huấn luyện, tất cả mọi người nhanh chóng chạy hướng ký túc xá.

Bình luận về bài viết này