(TKPN) Chương 313

Chương 313: Cứu người

Đến buổi tối, Mai Nguy Hiểm từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng xóa, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ mờ mịt, thế nhưng, rất nhanh liền nhớ đã xảy ra chuyện gì.

Nhóc dụi dụi hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuyên qua lớp kính, thấy bên ngoài có sáu người mặc áo blouse màu trắng đang bận rộn làm việc, hai bên cửa còn có hai tên thủ vệ đứng gác.

Hà Thường bên ngoài thấy Mai Nguy Hiểm tỉnh lại, mừng rỡ nói: “Hài tử đã tỉnh lại.”

Nhạc Nhiên đang xem báo cáo, phút chốc ngẩng đầu, lập tức đứng dậy đi vào: “Nguy Nguy, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Mai Nguy Hiểm kinh ngạc nhìn Nhạc Nhiên: “Thái mỗ gia.”

Ánh mắt Nhạc Nhiên nhu hoà lại, xoa xoa đầu nhỏ của nhóc: “Đến, nằm xuống đây, để thái mỗ gia kiểm tra thân thể cho con, xem có chỗ nào bất thường không.”

Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật đầu: “Thái mỗ gia, đây là đâu vậy ạ?”

Hà Thường từ phía sau đi lên nói: “Nơi này là phòng nghiên cứu.”

Nhạc Nhiên nhanh chóng quay đầu trừng gã.

Mai Nguy Hiểm lại hỏi: “Thái mỗ gia, sao con lại ở phòng nghiên cứu thế?”

“Bởi vì nhóc là đối tượng nghiên cứu của chúng ta.” Biết Mai Nguy Hiểm tỉnh lại, Phùng Nhuận lập tức tới phòng nghiên cứu, đúng lúc tiến vào thì nghe Mai Nguy Hiểm nói, liền trả lời.

Nhạc Nhiên ánh mắt lạnh lẽo, im lặng thay hài tử tỉ mỉ kiểm tra một lần.

Ti Kiếm Đường từ phía sau đi tới, nhíu mày nói: “Phùng giáo sư, ngươi chớ dọa hài tử.”

Phùng Nhuận trào phúng: “Tôi làm sao doạ nó, tôi chỉ nói cho nó biết sự thật mà thôi, miễn cho nó ở đây dùng thân phận thiếu gia sai khiến chúng ta.”

“Ngươi…”

Nhạc Nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Các ngươi thực sự quá ồn, ta không có cách nào chuyên tâm kiểm tra thân thể đứa nhỏ, vậy nên mời các ngươi ra ngoài.”

Phùng Nhuận nhìn hài tử, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, những người khác cũng đi theo ra ngoài.

Nhạc Nhiên xác định hài tử không có chuyện gì, cúi đầu hôn hai má nhóc một cái, cũng nhỏ giọng nói; “Đừng lo, thái mỗ gia sẽ cứu con ra.”

Mai Nguy Hiểm đáng thương hề hề nhìn hắn: “Thái mỗ gia, con đói bụng rồi.”

Nhạc Nhiên ôn nhu cười: “Ta đây liền chuẩn bị thức ăn cho con.”

Hắn đi ra ngoài, nhìn thấy Phùng Nhuận đang dùng thông tấn khí đặc thù hướng người nào đó báo cáo tin tức Mai Nguy Hiểm tỉnh lại.

Phùng Nhuận thấy Nhạc Nhiên đi tới, vội vội vàng vàng cúp máy, đưa ống tiêm: “Rút máu hài tử đi, chúng ta muốn xét nghiệm.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nhạc Nhiên liếc mắt nhìn thông tấn khí Phùng Nhuận vội vàng nhét vào túi áo, lại nhìn thấy màn hình còn đang toả sáng hiện lên ba chữ.

Hắn ngẩn ra, là mình nhìn lầm, hay là…

Nhạc Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp nhận ống tiêm thô to như ba ngón tay, từ tốn nói: “Cho thằng bé ăn no xong, rồi lại rút máu.”

Phùng Nhuận phút chốc trầm mặt: “Thực phiền phức.”

Gã quay người đi, dặn dò thủ vệ bên ngoài mang thức ăn tới.

Chờ hài tử no ăn, Phùng Nhuận lại bắt đầu giục: “Hiện tại hài tử ăn uống no đủ, nhanh chóng rút máu nó đi, nếu ngài không làm, ta sẽ làm đấy.”

Nhạc Nhiên cầm lấy ống tiêm trên bàn, bất quá, hắn cầm không phải thứ Phùng Nhuận đưa, chỉ là một ống tiêm nhỏ bình thường.

Phùng Nhuận bất mãn: “Nhỏ như thế thì rút được bao nhiêu máu đây.”

Nhạc Nhiên hỏi ngược lại gã: “Phùng giáo sư, lúc ngươi xét nghiệm, chẳng lẽ phải dùng ống máu lớn như thế mới nghiệm ra kết quả?”

Lời này nhất thời chặn họng Phùng Nhuận.

Nhạc Nhiên rút máu đứa nhỏ xong liền bảo Ti Kiếm Đường mang đi xét nghiệm, tiếp đó, đứng dậy đến phòng bên cạnh nhìn Lý Binh, cũng tiêm một mũi cho Lý Binh.

Phùng Nhuận đi theo giám thị phía sau Nhạc Nhiên lập tức hỏi: “Ngài tiêm cho hắn gì vậy?”

Nhạc Nhiên vứt ống tiêm qua: “Ngươi tự kiểm tra đi, chẳng phải sẽ biết à.”

Phùng Nhuận luống cuống tay chân chụp ống tiêm, thở một ngụm khí lạnh.

Nếu như ống tiêm này đã chạm vào người Lý Binh, hiển nhiên đã nhiễm virus rồi, nếu dính vào rất có thể sẽ biến thành người không ra người, thú không ra thú giống Lý Binh, vậy thì thảm.

Phùng Nhuận cả giận nói: “Nhạc giáo sư, ngươi có thể trực tiếp nói ra, vì sao còn muốn ta tự kiểm tra?”

Nhạc Nhiên lạnh nhạt nói: “Bởi vì ta cảm thấy ngươi thật sự quá rãnh.”

Phùng Nhuận lần thứ hai nghẹn lời.

Trừng mắt nhìn ống tiêm, phẫn nộ hừ một tiếng, rồi ném vào thùng rác.

Nhạc Nhiên thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch.

——

Tối hôm đó, Phong Tĩnh Đằng lặng lẽ dẫn người đến vùng phụ cận nhà xưởng bắt đầu đào thông đạo.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Xung quanh không có người ở, cũng là nơi bỏ hoang nên càng không có người qua lại, vì thế sẽ không có ai phát hiện bọn họ đang đào thông đạo. Tiếp đó, bọn họ dùng cả buổi tối đào được một phần tư lộ trình, chỉ cần một ngày một đêm nữa, có thể đào được 10km đến gần nhà xưởng.

Thế nhưng có một chút phiền toái, phòng nghiên cứu ở tầng sáu không dựa vách tường, dù bọn họ đào đến nơi, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết thủ vệ, rồi nhanh chóng vào trong cứu hài tử.

Trong lúc Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ đang nghĩ cách làm sao có thể hạ gục thủ vệ một cách nhanh nhất, Cổ Uyên lại gọi tới.

Phong Tĩnh Đằng nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhíu mày đến một góc yên tĩnh nhận máy.

Mai Truyền Kỳ không cần hỏi, cũng có thể từ biểu tình của anh đoán ra ai gọi tới.

Từ lúc bọn họ bắt đầu đào thông đạo, Cổ Uyên đã gọi đến ba lần, nếu chỉ là đơn thuần quan tâm đứa nhỏ, bọn họ đương nhiên sẽ cao hứng, nhưng nếu mang theo tâm tư gây rối, trong lòng bọn họ lại cảm thấy nặng trịch, giống như có thứ gì đó đè lên, vô cùng khó chịu.

Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng trầm mặt đi về, hỏi: “Cữu bá sao?”

Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu: “Ông ấy hỏi chúng ta có tìm được Nguy Nguy chưa.”

Mai Truyền Kỳ vỗ vai anh: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nói không chừng ông ta thật sự lo lắng cho Nguy Nguy, e rằng có một số việc là chúng ta hiểu lầm, không phải như chúng ta đã đoán.”

“Chỉ hy vọng như thế.”

“Được rồi, đừng nói về đề tài này nữa, bàn chuyện thông đạo đi, chúng ta đã đào đến gần nhà xưởng rồi, không thể dùng máy khoan để đào nữa, phải dùng nhân công động thủ đào đất, mới không bị người bên trong phát hiện.”

“Anh đã sai người đến đấy đào rồi, đêm nay có thể mở thông đạo ra.”

Hai giờ sáng, thông đạo cuối cùng đã đào xong, bọn họ bây giờ cách người bên trong một bức tường, chỉ cần phá bức tường này đi, giết thủ vệ là có thể cứu được người ra.

Phong Tĩnh Đằng trước hết dùng quang não xâm nhập hệ thống cameras nơi này, nhìn thấy đứa nhỏ bên trong, khuôn mặt lạnh tanh rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Nhìn xem, Nguy Nguy ở đây.”

Mai Truyền Kỳ thuận theo ngón tay anh nhìn, thấy con mình đang nhàm chán nằm trên giường lăn qua lăn lại, rất có tinh thần, làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất đứa nhỏ không giống Lạc Mông bị trói trên bàn thí nghiệm, bị người xem như súc vật mà nghiên cứu.

Phong Tĩnh Đằng nhìn hành lang tầng sáu, nhíu nhíu mày: “Nếu hành lang khoan to thêm một chút, có thể trực tiếp lái xe vọt vào cứu người.”

Mai Truyền Kỳ cười phì một tiếng: “Nếu anh không có khả năng thực hiện được thì không bằng nghĩ thực tế đi, ngẫm lại nếu bên trong có người của chúng ta thì tốt rồi, đưa hài tử đến bức tường này, chúng ta có thể nhanh chóng đưa người rời đi.”

Vừa dứt lời, liền thấy trong camera có người đi vào phòng.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hai người nhìn kỹ lại, đây không phải Nhạc Nhiên sao.

Mai Nguy Hiểm thấy Nhạc Nhiên đi vào, hưng phấn nhào lên người hắn.

Nhạc Nhiên ôn hòa cười, ôm lấy thân thể nhỏ đang phóng tới, lảo đảo lui vài bước, dù sao hắn cũng không phải người thường xuyên rèn luyện thân thể, làm sao chịu được lực đập tới.

“Nguy Nguy dường như thích mỗ gia của anh, nó có thể yên ổn ở đây, hẳn nhờ có mỗ gia anh.”

Phong Tĩnh Đằng im lặng, chăm chú nhìn camera, giơ tay chỉ: “Em xem, đây không phải Lý Binh sao?”

Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn, thấy Lý Binh từ trên giường phiêu xuống, giống như cao thủ võ lâm, chỉ trong nháy mắt, đi đến mở cửa phòng ra.

Nhanh chóng đánh ngất thủ vệ tuần tra, vào phòng nghiên cứu bên cạnh.

Ti Kiếm Đường cùng Đại Vĩ đang nghiên cứu bên trong bỗng thấy có người vọt vào, giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên, người tiến vào lại là Lý Binh.

Đại Vĩ sợ hãi nhanh chóng chui xuống gầm bàn.

Hai tên thủ vệ bên trong vội giơ súng hướng về Lý Binh, song còn chưa kịp bóp cò, Lý Binh nhảy một cái, mạnh vẽ vồ tới, một giây sau, hai tên thủ vệ bị hạ gục nằm trên đất.

Hai người thấy màn này đều cảm thấy tốc độ thú nhân nhanh đến đáng sợ, từ lúc Lý Binh đứng lên đến hiện tại, cũng bất quá chỉ qua mười giây, liền tay không đánh gục nhiều người như vậy.

Lúc này, chuông cảnh báo vang lên.

Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy hạ lệnh: “Phá tường, nhanh lên một chút.”

Anh lo Lý Binh sẽ làm tổn thương con trai mình.

Mai Truyền Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nhạc Nhiên thấy Lý Binh tiến vào, vội đẩy hài tử tới: “Nhanh, mang người đi đi.”

Lý Binh tiếp nhận hài tử nhanh chóng thoát khỏi phòng nghiên cứu.

Nhạc Nhiên cũng chạy theo sau, khi đến cửa phòng nghiên cứu, ngừng lại nhìn Ti Kiếm Đường đứng bất động tại chỗ, thầm than một tiếng rồi quay người rời đi.

Mai Truyền Kỳ nhìn đến đây, đột nhiên la lên: “Phong Tĩnh Đằng, anh mau nhìn xem.”

Phong Tĩnh Đằng nôn nóng xoay người lại: “Làm sao vậy?”

Mai Truyền Kỳ chỉ vào cửa nhà xưởng: “Những người này là ai phải tới? Trực tiếp từ cửa giết vào, còn có, một đám người từ đáy thông đạo đi lên.”

Phong Tĩnh Đằng không kịp nghĩ nhiều, liền nghe mặt sau ‘bang’ một tiếng, bức tường cách bọn họ ầm ầm đổ xuống, ánh sáng nháy mắt chiếu sáng cả thông đạo.

Phong Tĩnh Đằng cùng các binh lính lập tức tấn công thủ vệ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ nhìn thấy Lý Binh ôm Mai Nguy Hiểm chạy qua, lo lắng hô to một tiếng: “Lý Binh, bên này.”

Lý Binh nghe được âm thanh, nhìn thấy Mai Truyền Kỳ ở cửa động, mắt trợn lên, nhanh chóng xoay người, ôm hài tử hướng bọn họ chạy tới.

Sau lưng Nhạc Nhiên theo sát lên.

“Mau lên xe.” Phong Tĩnh Đằng mở cửa xe, để bọn họ ngồi hàng ghế phía sau, sau đó, hô to với các binh lính: “Rút lui.”

Nhạc Nhiên thở ra một hơi, lập tức nghĩ đến cái gì, vội hỏi: “Tĩnh Đằng, trên người con có thông tấn khí không, ta muốn truyền tin.”

Phong Tĩnh Đằng đưa thông tấn khí cho hắn.

Nhạc Nhiên bấm mấy dãy số, lại hỏi: “Nơi này có thiết bị gây nhiễu, thông tấn khí của con có thể dùng được không?”

“Có thể.”

Nhạc Nhiên nhanh ấn nút gọi: “Gia Ngạo, em ra rồi, anh có thể cho người rút về, hiện tại em đang ở với Phong Tĩnh Đằng, có gì thì về nói sau.”

Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ vừa nghe, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc. Trong đầu nghĩ, lẽ nào đám người lúc nãy là người của Phong Gia Ngạo?

Nhạc Nhiên cúp máy, hỏi: “Tĩnh Đằng, sao các con tìm được nơi này?”

Phong Tĩnh Đằng đồng thời hỏi: “Mỗ gia, người cùng Lý Binh rốt cuộc là sao?”

“Ta bị tên khốn Bàng Lợi Vinh kia lừa gạt đến đây, nói là có nghiên cứu lớn, cần ta giúp một tay, may mà ta đề phòng trước, trong xe có trang bị truy tung khí, cũng nói trước với Gia Ngạo, nếu ba ngày sau ta vẫn chưa về, rạng sáng lúc hai giờ giết tiến vào.”

Nhạc Nhiên suy nghĩ một chút lại nói: “Đúng rồi, Ti Kiếm Đường kia chắc cũng bị lừa lại đây, bây giờ có thể thuận lợi đi ra, cũng nhờ hắn âm thầm hỗ trợ, nhưng đáng tiếc hắn không muốn rời đi cùng ta, hình như có nỗi khổ tâm trong lòng.”

“Lý Binh kia xảy ra chuyện gì? Trước đó còn bắt hài tử, hiện tại lại cứu người ra.”

Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn về phía Lý Binh, phát hiện người này trước đó dũng mãnh như lão hổ, hiện tại lâm vào hôn mê, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, giống như người chết vậy.

Cậu kinh hãi một tiếng: “Lý Binh?”

2 thoughts on “(TKPN) Chương 313

Bình luận về bài viết này