(TKPN) Chương 270

Chương 270: Tuyệt đối là sở trường

An Tư kéo Mai Chính Quân qua một bên, chỉ vào mười cái rương lớn trên mặt đất: “Bên trong tất cả đều là quần áo của hài tử trong một năm, phía trên ta đều đánh dấu ngày nào mặc đồ nào, còn bên này…”

Hắn chỉ vào đồ chơi chất đống thành một núi nhỏ: “Đây là đồ chơi của con ta trong nửa năm này.”

Mai Chính Quân bất đắc dĩ: “Hiện tại nó biết chơi rồi sao?”

Mai Phi Trần lớn tiếng phản bác nói: “Bảo bối nhà ta thông minh như vậy, sao lại không biết chơi? Nhanh lại đây đổi tã nào, nhất định phải làm cẩn thận mới được.”

Mai Chấn Đông cùng Mai Chính Quân hai người dưới áp bách, đành kiên trì nhẫn nại suốt hai tiếng đồng hồ để học thay tã, pha sữa, còn dỗ dành hài tử, trong lúc đó không biết bị Mai Phi Trần dạy dỗ bao nhiêu lần, còn bị đứa nhỏ tiểu đầy người. Cuối cùng, rốt cục miễn cưỡng qua ải.

Mai Phi Trần vẫn cứ không nỡ để đứa nhỏ ở lại, trên mặt hôn lấy hôn để, trong miệng tất cả đều là hai chữ bảo bối.

Mai Chấn Đông nghi hoặc: “Hài tử không có tên tuổi sao?”

Mai Phi Trần giải thích: “Ta luôn muốn đặt cho nó cái tên hay nhất trên cõi đời này, thế nhưng ta họ Mai, đồng âm với môi (xui xẻo), các người nói ta tại sao lại họ Mai? Nếu có thể đổi họ khác thì hay biết mấy!”

Mai Chấn Đông: “…”

Mai Chính Quân: “…”

Trong mắt phụ thân chỉ có nhi tử, thật là đáng sợ.

Mai Chấn Đông ho nhẹ một tiếng: “Ta nghĩ đến một cái tên, không biết lão tổ tông có nguyện ý nghe không?”

“Nói một chút coi.”

“Thời điểm lão tổ tông ở quân đội đạt những chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ mà đã lên được đại tướng, suất lĩnh Mai gia chúng ta đi đến thời kỳ đỉnh cao trước nay chưa từng có, là nhân vật huyền thoại của Diroya tinh cầu. Nó là con của ngài, nói không chừng sẽ có ngày vượt qua ngài, sáng tạo ra truyền kỳ mới, cho nên, ta thấy nên đặt là Truyền Kỳ, lão tổ tông, ngài thấy thế nào?”

“Không được, cái tên này sẽ khiến nó có áp lực rất lớn, con trai ta chỉ cần vui vẻ lớn lên là được.”

Mai Chấn Đông: “…”

Mai Phi Trần rầu rĩ nói: “Còn nữa, ta họ Mai, đây không phải là trở thành không truyền kỳ sao?”

Mai Chấn Đông: “…”

“Em cảm thấy cái tên này hay.” An Tư nói: “Không nhất định phải vượt qua Phi Trần, chỉ hy vọng nó không cần phải có cuộc sống truyền kỳ, chỉ cần sống muôn màu muôn vẻ là đủ rồi.”

Hắn cúi đầu hôn lên trán đứa nhỏ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

An Tư thích cái tên này, Mai Phi Trần chắc chắn sẽ không phản đối: “Đứa bé kia sau này gọi là Mai Truyền Kỳ.”

Mai Chính Quân ho nhẹ một tiếng: “Lão tổ tông, thời gian không còn sớm.”

Mai Phi Trần mạnh mẽ trừng hắn một cái, ôm chặt hài tử không buông, một bộ các người dám cướp hài tử của ta, ta liều mạng với các người.

“Lão tổ tông, chúng ta nên mang hài tử đi thôi.”

An Tư cuống quýt ôm lấy hài tử: “Không, để ta ôm một chút nữa.”

Mai Phi Trần tiến lên ôm lấy An Tư, đem hài tử ôm vào lòng giữa hai người, trong mắt lưu luyến không rời.

“Các người phải đối xử tốt với nó, không thể lạnh nhạt, cũng không thể nhiệt tình, không được để nó bị đói, cũng không được làm căng, mỗi ngày phải chọc nó cười mấy lần, không thể hung dữ, cũng không thể miễn cưỡng nó, không thể…”

Mai Chấn Đông xoa trán, còn nghe nữa thì cả hắn cũng biến thành nhi nô, trực tiếp tiến lên ôm hài tử qua.

“Không được, chúng ta còn muốn ôm nữa.”

Mai Chấn Đông tức giận nói: “Đứa nhỏ ở tại Mai gia, nếu ngài muốn xem nó thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy, ta đảm bảo, chỉ cần có thời gian thì sẽ dẫn nó đi qua cho hai người nhìn.”

Mai Phi Trần nhìn chằm chằm Mai Chấn Đông hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Làm nhiều lần, sẽ làm người khác chú ý.”

Ông buông tay, đem hài tử giao cho Mai Chấn Đông: “Phải chăm sóc nó thật tốt.”

“Ta hiểu rồi.” Mai Chấn Đông quay đầu liền đem hài tử ôm đi.

An Tư khổ sở nhào vào lòng Mai Phi Trần, Mai Phi Trần ôm hắn thật chặt, cái gì cũng không nói, nhưng ánh mắt lại bán đứng tâm tình ông.

Hình ảnh cố định dừng ở đây, Mai Truyền Kỳ nắm chặt nắm đấm.

Hiện tại cậu cũng đã làm cha, làm sao lại không biết tách ra với con mình thống khổ như thế nào.

Đồng thời, cũng hiểu rõ sự lo lắng của Mai Phi Trần, cho dù có năng lực bảo vệ hài tử, vẫn cứ lo lắng mình bảo hộ không chu toàn, đem hài tử giao cho người Mai gia chăm sóc, dù sao cũng đỡ hơn mất đi đứa nhỏ.

Mai Truyền Kỳ nhìn hai người khổ sở trong hình, thật muốn chạy tới biệt thự gọi một tiếng cha và ba.

Cậu biết hai người bọn họ chờ thời khắc này đã từ lâu lắm rồi.

Bất quá, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, trên thực tế vẫn không thể lập tức làm được.

Dù sao thân phận lão tổ tông trong lòng cậu đã ăn sâu bén rễ, đột nhiên biến thành cha mình, thật sự cần một chút thời gian để tiêu hóa. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ trở về phòng, gọi trêu ghẹo Phong Tĩnh Đằng: “Ngày mai tôi về quân đội.”

Phong Tĩnh Đằng hơi kinh ngạc: “Sao nhanh vậy? Không ở nhà bồi nhi tử nữa đi?”

Mai Truyền Kỳ đem chuyện Mai Phi Trần cùng An Tư thừa nhận là cha và ba cậu nói ra một lần.

Phong Tĩnh Đằng trầm thấp cười: “Em vì không biết đối mặt với bọn họ ra sao, nên mới muốn vào quân đội tránh né bọn họ đi.”

“Cũng không khác biệt lắm, anh nhanh động viên tâm linh nhỏ bé của tôi một chút đi.”

Phong Tĩnh Đằng nghe trong giọng nói bạn lữ mang theo một tia làm nũng, không khỏi cong khóe miệng: “Anh không biết động viên tâm linh của em, bất quá, xoa xoa thân thể em, tuyệt đối là sở trường của anh đấy.”

“Móe, Phong Tĩnh Đằng, Phong đại tá, tinh trùng anh có phải lại chạy tới não rồi không?”

“Anh chỉ muốn em mà thôi.”

Mai Truyền Kỳ cười ngọt ngào trong lòng, vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng như được đổ mật.

Phong Tĩnh Đằng nghe tiếng bạn lữ cười khúc khích, khóe môi càng cong hơn, chờ đối phương ngừng cười, mới nói: “Ngày mai em về quân đội, anh không thể nào phái người đến đón em kịp được.”

“Không cần phải người đến Tây Á châu đón tôi đâu, để tôi lên phi thuyền công cộng đến Trung Á châu, lúc đó anh phái một người tới đón là được.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Nếu lão tổ tông đem con trai làm mồi nhử, như vậy, cũng có thể có người đánh chủ ý lên em,i em phải cẩn trọng một chút.”

“Ừm, tôi sẽ cẩn thận.”

Phong Tĩnh Đằng khẽ thở dài: “Ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ, chắc chừng ba bốn tháng mới có thể trở về.”

“Thời gian dài như vậy?”

“Ừ, nhiệm vụ lần này tổng cộng có sáu cái, sau khi hoàn thành, có thể lên chức thiếu tướng.”

Sau khi về quân đội không được gặp Phong Tĩnh Đằng, trong lòng Mai Truyền Kỳ có chút thất lạc, bất quá anh bỏ công nhiều như vậy vì để có thể nhanh chóng lên cấp thiếu tướng, tổ chức tiệc cưới cùng cậu.

“Nhanh như vậy có thể lên cấp thiếu tướng?”

“Ừ, vốn anh có tư cách tăng lên thiếu tướng, hơn nữa, vị trí thiếu tướng trong đội vẫn luôn giữ lại cho anh, cho nên thượng cấp quyết định chờ sau khi anh hoàn thành thêm vài nhiệm vụ nữa, liền thăng lên thiếu tướng, tiếp nhận đội Ẩn Ảnh.”

“Vậy anh phải cẩn thận, không thể vì cố hoàn thành nhiệm vụ liền không muốn sống nữa.”

Phong Tĩnh Đằng khẽ cười nói: “Anh sẽ không để bạn lữ mình thủ tiết, cũng sẽ không để hài tử không còn cha.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Biết có bạn lữ cùng đứa nhỏ đang chờ anh trở về là được.”

Hai người hàn huyên một hồi, liền cúp máy.

Sáng sớm hôm sau, Mai Truyền Kỳ lên phi thuyền về quân đội.

Sau khi rời khỏi Mai gia, cậu phát hiện có người theo dõi mình, bất quá rất nhanh liền bị bỏ rơi.

Thời điểm đến Trung Á châu, là Ô Lãng tới đón người.

Ô Lãng vừa thấy người liền trêu ghẹo nói: “Mai thiếu úy, không ở trong nhà thêm hai ngày nữa à, sao lại nhanh về như vậy.”

Mai Truyền Kỳ nghe Ô Lãng xưng hô mình là thiếu úy, nhướn mày: “Tôi thăng chức?”

“Ừm, sau khi trở về sẽ công bố chuyện này, cũng sẽ từ tòa B chuyển tới tòa A, lúc đó, cậu phải cướp được phòng cao cấp tới tay, tôi có thể vào phòng cao cấp hay không liền nhờ vào cậu đấy.”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Cậu có thể ở phòng cao cấp hay không thì có liên quan gì đến tôi?”

“Tôi đã hỏi thăm rõ ràng, phòng cao cấp của cấp thiếu úy tổng cộng có ba phòng, phòng cao cấp đứng đầu có thể ở được 10 người, phòng thứ hai có thể ở được bảy người, phòng thứ ba ở được năm người…”

“Chờ đã.” Mai Truyền Kỳ ngắt lời hắn: “Nếu đoán không lầm, những người ở phòng cao cấp hẳn về sau có thể cùng nhau làm nhiệm vụ, việc này không phải tốt hơn à.”

“Đúng vậy, tôi muốn trở thành đồng đội của cậu trên chiến trường, không biết cậu có hoan nghênh hay không.”

Ô Lãng chăm chú nhìn Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ nhìn đôi mắt nghiêm túc của hắn, bỗng cười: “Không phải cậu đã sớm đoán được tôi sẽ chọn cậu rồi sao? Nếu không cậu cũng sẽ không nói dựa vào tôi để được ở phòng cao cấp.”

Cậu công nhận năng lực của Ô Lãng, kỳ thực Ô Lãng có thể chọn các lão binh thiếu úy, hơn nữa cơ hội thành công rất cao, nhưng không biết tại sao hắn lại không muốn đi thử.

Ô Lãng cười nói: “Tôi đoán được, thế nhưng cũng muốn biết đáp án của cậu.”

“Ô Lãng, tôi cảm thấy cậu rất kỳ quái, rõ ràng cậu có năng lực giành được phòng cao cấp, tại sao không đi thử một lần xem sao?”

Ô Lãng thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Dùng năng lực của tôi, nhiều nhất chỉ khiêu chiến được ba bốn người ở phòng cao cấp, hơn nữa nếu khiêu chiến thành công, liền biểu thị phải tách ra với cậu, tương đương với việc mất đi một chiến hữu hợp tác, tôi khiêu chiến có ý nghĩa gì nữa?”

Mai Truyền Kỳ cảm thấy lần này không phải không có lý, huống hồ cậu cũng muốn cùng Ô Lãng bồi dưỡng thành một đội ăn ý.

Bình luận về bài viết này